Snack's 1967
Phần 5:
Ngước mắt lênƠ…. Ngôi sao…. Nhiều sao quá….. Đâu ra vậy….Đẹp quá…. Nhiều sao quá… Mấy vì sao này chuyển động tùm lum hết….. A… Đom đóm…. Nhiều đom đóm quá…. Nhỏ bit rồi, nó vừa “thả sao” ra cho bay lên trời…… Đẹp quá….Cô bé lặng yên nhìn bầu trời rực sáng những vì sao bay qua bay lại, đôi môi cô bé hé nở một nụ cười thật tươi.Nó nhìn nhỏ cười mà lòng thấy nao nao. Đưa tay ra sau che những vết xước, hậu quả của lúc nãy lùng sục khắp bụi này đến bụi kháctìm bắt… “sao”._ Đẹp hem._ Đẹp… - Nhỏ vẫn không rời mắt khỏi bầu trời_ Thích hem._ Thích….._ Nữa hem._ Nữa….Nó cười toe._ Đợi sang năm đi._ Hứ…. vậy mà cũng….Nhỏ véo nó 1 cái thật đau._ Nhưng mà cám ơn anh lắm.Đợi đến khi bầu trời tan hết “sao”. Cả hai bước vào nhà….Cả 1 đám đông đang chờ nhỏ vào để cắt bánh…. Thổi cái phùùuu… tắt 1 lượt 19 cây nến, cô bé nhắm mắt khe khẽ ước nguyện.Hổ không rành mấy zụ này lắm nên khều nó._ “Ma đam” của mày đang lầm bầm cái gì mà nhìn zui zậy.Nó cũng chẳng hơn gì._ À… ừ…. Chắc đang… ếm xì bùa cái bánh đó mà.Hổ gật gật đầu ra vẻ hiểu chuyện._ Để cho thằng nào ăn nhìu là bị đau bụng phải hok…._ Ừ… đúng rồi đó, lát tao với mày ăn ít ít thôi ha.Trúc đứng kế bên nghe hai thằng… bờm bày nhau mà ngán ngẩm._ Người ta đang cầu nguyện đó. Hông biết gì mà còn tào lao….2 thằng tròn mắt._ Cầu nguyện hả… “cầu được ước thấy” hông.Dung lên tiếng._ Tất nhiên. Điều ước tuổi mới của người ta mà.Nó tặc lưỡi._ Chaj`, uổng quá ha… Biết vậy hồi nãy xin ước… ké rồi, kiếm mấy zé độc đắc xài chơi chứ.Dung nhăn mặt._ Làm gì có chuyện đó. Chỉ xin được những điều hạnh phúc, tốt lành thôi…. Chứ như anh thì còn lâu.Hổ với nó xịu mặt… Xời ơi, zậy ước chi… mỏi miệng thêm, chẳng… bổ béo gì hết trơn….Chờ nhỏ mở mắt ra, nó sàng sàng tới gần._ Nè, nãy nhỏ ước… trúng mấy tờ zậy._ Tờ gì… - cô bé ngạc nhiên_ Thì tờ vé số đó. Nhỏ hem ước trúng số hả.Cô bé bật cười._ Hj`, ai mờ tham lam như anh chứ.Nó gãi gãi đầu._ Zậy nhỏ ước gì mà lâu lắc vậy._ Em ước cho tuổi này gặp nhìu may mắn. Cho gia đình tốt đẹp. Bạn bè vui vẻ. Với lại…… với lại…._ Với lại gì - nó tò mò_ Với lại… với lại… - cô bé đỏ mặt nhìn nó - Mà kệ em chứ, anh nhìu chuyện quá._ Hứ. Hem nói thì thui. Thèm…Hj`, nhỏ mỉm cười liếc nó, làm sao mờ nói được chứ. Đây là điều bí mật của cô bé 19 tuổi mới biết…….. mà._ Ê cắt bánh đi chứ._ Ừ, lẹ lên, lâu quá.Đám đông bạn nhỏ nhao nhao._ Cắt liền, cắt liền - cô bé hớn hở cầm daoTrời đất, kon dao chút xíu mà cái bánh thì bự hết biết… Hì hục mãi nhỏ mới chia đủ cho đám đông nhí nhố._ Bộôppp…Ui cha… 1 thằng đứng gần nó dính cục bánh kem vào mặt. Bánh vừa phát xong là có chiện liền. Đám bạn nhỏ ăn thì ít mà phá thì nhìu, tụi nó chọi bánh tùm lum khắp nơi…_ Bộôppp…Haha…nó nhìn thằng Nguyên vừa dính 1 phát vào mũi, khoái thiệt…_ Zui đó…Hí hửng cầm 1 đống kem, nó chọi tứ lung tung lên._ Bộpp… bộpp… bộp….Hahaha, mặt nó dính mấy phát bánh kem luôn.Tụi kon gái vừa hè nhau công kích nó…. Ghê quá, hem chơi nữa, nó vội vả rút ra sân… Sợ rồi…Đang lui cui rửa mặt thì nó nghe tiếng động sau lưng… Quay phắt người lại._ Chào thằng giang hồ - đại gia Trung Lân đang đứng trước mặt nó._ Chuyện gì - nó hất hàmHơi nhếch môi cười đểu, thằng công tử chậm rãi._ Chẳng gì cả. Tao chỉ muốn nhắc mày chút chuyện._ Nói đi.Thu nụ cười lại, thằng này liếc nó bằng ánh mắt khinh thường._ Mày đừng nên trèo cao quá, sẽ té nặng đấy. Tao đã điều tra rồi, mày chỉ là 1 thằng lang thang thôi. Ngay cả nhà cũng không có,phải ở nhà thuê. Đúng chứ.Lặng im lúc lâu, nó cất tiếng._ Đúng đó thì sao. Chuyện của tao, không đến lượt mày ý kiến.Quay bước vào nhà, nó còn nghe tiếng thằng công tử nói với theo._ Mày không còn cơ hội đâu, cứ vào đi.Có chuyện rồi, vừa bước vào cửa là nó bắt gặp trên lầu, thằng tóc đỏ Thanh Long đang rì rầm gì đó với nhỏ. Thấy nó vào, thằng này lập tức rút lui, để lại mình nhỏ ánh mắt thẩn thờ… Vội vàng chạy lên lầu, nơi này chỉ còn mình nó với cô bé._ Sao vậy, có chuyện gì vậy - dừng bước trước mặt nhỏĐưa mắt nhìn nó hồi lâu, cô bé hơi mím môi._ Anh Long nói anh là người chuyên đâm thuê chém mướn._ Ơ… tui… tui…._ Ảnh nói hôm qua anh mượn tiền em để vào sòng bài._ ……. Thật ra hôm qua tui…. Tui có chút chuyện mà……_ Ảnh nói anh là người lợi dụng._ …………..Đôi mi cô bé ngân ngấn nước._ Những chuyện đó có thật không._ Ơ….. Chuyện đó…. Chuyện đó…. Nhưng mà nhỏ phải nghe tui đã…. Tin tui 1 lần chứ….Nước mắt trào ra, cô bé gắt lên._ Em đang hỏi những chuyện đó có thật không.Bối rối… Thật sự bối rối… Nó ấp úng._ Ơ…. c…c…có…..Bật khóc nức nờ, nhỏ quay người vụt chạy.Hoảng hồn, nó vội nắm tay cô bé lại._ Khoan đã. Nhỏ phải nghe tui nói đã…_ Tránh xa em ra…_ Nhưng tui phải giải thích._ Anh xấu xa lắm._ Bốôppp….Nhỏ vừa tát nó, tát thật mạnh, nó nghiêng hẳn người sang 1 bên….. Chuyện…. chuyện gì chứ…. Buông tay cô bé ra, nó không hề quay người lại…. Nhỏ hối hận khi thoáng thấy ánh mắt nó. Ánh mắt thật lạ. Lạ lắm…. Ánh mắt đầy hờn tủi… Ánh mắt như trực trào khóc…. Nhưng nó không khóc… Giọng nó trầm hẳn xuống…_ Ừ. Tui là thằng như vậy đó… Tui là thằng xấu xa thế đó…._ ……………Quay người lại nhìn nhỏ._ Nhưng bao nhiêu đó vẫn chưa đủ đâu… Còn nhiều điều nhỏ chưa hề biết.…._ ……………_ Ngoài đâm thuê chém mướn ra tui còn từng làm bảo kê, từng đòi nợ mướn, từng 1 thời là nỗi sợ của giới lề đường nữa cơ ..…._ ………….._ Nhỏ biết vì sao không…. Vì tui là thằng bụi đời… Là thằng bị bỏ đi….. Nhỏ hiểu 3 chữ bị bỏ đi chứ…._ …………..Giọng nó bắt đầu lạc hẳn đi._ Chắc nhỏ không hiểu đâu… Làm sao nhỏ hiểu được khi nhỏ chưa từng sống trong cảm giác bị người ta quăng đi….. chưa thấy mặt cha, không biết mặt mẹ ….. khi nhỏ chưa từng bị đói… khi nhỏ chưa từng húp đồ ăn thừa của thiên hạ để sống qua ngày…. khi nhỏ chưa từng nằm khóc 1 mình khi cô đơn giữa cuộc đời này chứ hả…._ ………….Ơ….. Thì ra…. thì ra…...Lặng yên… Nước dàn dụa khắp mặt nhỏ…. Cô bé hiểu… hiểu hết rồi… hiểu vì sao nó như vậy… hiểu những điều mà tạo hóa không dành cho nó…. hiểu những vết thương trong lòng nó….. Nhỏ hiểu…. Nhỏ hiểu mà……_ Nhỏ nghe tất cả cuộc đời của thằng xấu xa này rồi đó… Nhưng tui không lợi dụng như nhỏ nói đâu. Tui…. Tui….Ngập ngừng lúc lâu, nó lặng lẽ nhìn sâu vào mắt cô bé._ …..Tui yêu nhỏ…. Điều cuối đó.Quay bước, nó cố đi thật nhanh….. Để lại phía sau lưng, nhỏ nức nở trông theo…Rồi cô bé vụt theo, ôm chặt lấy lưng nó._ Đừng đi… Đừng đi mà….. Anh không được đi…._ …………._ Em xin lỗi…. xin lỗi mà…._ ………….Cứ đứng như vậy thật lâu… Nó nao lòng theo từng tiếng nấc của nhỏ trên lưng mình……. Nó muốn… muốn lắm…. muốn được quay lại ôm thật chặt cô bé lắm….. Nhưng…. Ừ….Nhưng….. Chữ nhưng này không cho phép nó như vậy…. Chữ nhưng này sắp lấy đi ánh sáng của nó trênđời rồi…. chữ nhưng này sắp kết thúc tất cả vui buồn của nó…..Nhẹ nhàng gỡ tay nhỏ ra… Cô bé òa khóc to hơn, xiết chặt đôi tay lại..… Nhỏ không cho nó đi…..…. Một thoáng ngập ngừng… Nó đưa cả hai tay lên ngực nắm lấy đôi tay của nhỏ….Rồi chữ nhưng lại hiện ra, mang theo cả hình ảnh nhỏ gục khóc bên cạnh khi nó không bao giờ mở mắt nữa….Nó không được phép làm nhỏ đau lần nữa… Xiết mạnh đôi tay nhỏ bé lần cuối….. Nó vụt gỡ tay nhỏ ra rồi bỏ chạy…. Nó đang chạy trốn tình yêu của nó…._ Vì sao chứ…..Nó đang khóc, vừa chạy vừa khóc, thằng kon trai cũng biết khóc mà…..Băng qua đám đông dưới nhà…. băng qua cánh cổng mở rộng…. băng qua tất cả…. tất cả….Nó rời xa để lại phía sau, một cô bé rơi lệ thật nhiều….. cô bé khóc càng nhiều hơn khi nghe những từ “ung thư máu” Trang vừa nói…. Nó ư… sao lại là nó…. sao mọi thứ bất hạnh đều chọn nó vậy….. Sao vậy…..Đêm đó. Nhỏ nhận được một cuộc điện thoại. Đầu dây bên kia im lặng khiến dòng lệ cô bé cứ rơi hoài._ Anh à… anh quay lại đi…._ …………….._ Anh nói gì đi…._......................_ Em xin anh đó…. Đừng vậy nữa mà…._ ……………..Khoảng không im lặng…. Rồi nnỏ nghe một giọng trầm ấm bên đầu dây kia._ Xin lỗi. Nhưng…. Anh yêu em.Cúp máy, nó cúp máy rồi. Cô bé không còn được nghe giọng nó nữa... Nhỏ mất nó rồi… mất nụ hôn đầu… mất 1 tiếng cười… mất 1 hình bóng… mất 1 vì sao trong lòng…. mất tất cả… Lời ước nguyện của cô bé khi nãy đã không thành sự thật….Chiếc xe đò đang ngồi đưa nó về một nơi nào đó thật xa… xa lắm… Tháo trên cổ xuống 2 sợi dây chuyền, nó nắm chặt trong tay…. Mộtsợi bao năm nay nó cố gắng tìm kiếm…. Một sợi bây giờ nó phải cố gắng quên… Quăng mạnh ra cửa sổ… Cuộc chơi kết thúc rồi…..……………………… ** .........................…………………………………. * ...................................Và cứ mỗi đêm…. Một cô bé bâng khuâng ngồi bó gối trên thảm cỏ xanh ngắt…… Ánh mắt xa vời vợi ngước lên bầu trời đầy sao. Cô bé đang cố tìm một ngôi sao…… Chỉ một ngôi sao mà thôi…..Và cứ mỗi đêm…. Một thằng nhóc bâng khuâng ngước lên bầu trời muôn vàn sao sáng… Ánh mắt xa vời vợi. Thằng nhok đang cố tìm một ngôi sao….. Chỉ một ngôi sao mà thôi……...... .. .. .. Hết .. .. .. ..>break_on_my_heart: ko biết phải nói gì hơn.Hay..... 1 kết cục rất hay. dù đượm nước mắt nhưng để lại trong lòng người đọc nhìu ấn tượng , suy nghĩ thật nhìu. Hạnh phúc phải chăng là mang lại niềm vui,hạnh phúc,đôi khi là một nỗi buồn,nỗi nhớ mong dai dẵng,triền miêng.có lẻ đây được coi là kết thúc đẹp nhất,hay nhất cho nhỏ-nó-người đọc.>lucky_star88: kết thúc buồn wa' nhở..như là một kết thúc đẹp.....giống phim Titanic ghê.....nghe bài hát.....my heart will go on....nữa là hếtsảy.......thanks tg nhìu nghen.....lucky tin...ở đâu đó trong con tim của nhỏ và của nó.....sẽ không ngừng yêu thương....hic..hết cơ hội bóc tem nữa òi....ê mà tg nè.....phải viết thim vài fic khác nghehy vọng được giựt tem của....nhok anlone nữa.....hì hìgooddythin_nd1996: 1 kết thúc buồn thật, cuối cùng thì 2 người này cũng ko đến được với nhau, khổ cho nhân vật " nó" quá, cái gì bất hạnh cũng dànhcho cậu. 2 năm có vẻ sẽ rất nhanh nhưng nếu cố gắng thì có lẽ nhân vật nó sẽ sống hết sức mình. Cảm ơn nhok nhé!>fullmoon: Kết thúc bùn we' àh!Zỵ mà trước đó mình vừa đọc vừa cười áh!Tui khóc lun nè....huhuhuCầu mong cho hai ng` đến khiếp sau vẫn đc gặp nhau ha!(Tình cảm we' roài!)[[Hì, giờ là phần 2 nghen]]_ Đi ăn cà lem đi - Nguyên cò mấy đứa bạnHôm nay là sinh nhật Nguyên nên cả lũ tụ tập đầy đủ hết cả. Phong, Hổ, Trúc, Dung, có cả nhỏ nữa.1 năm rồi. Từ cái ngày cuối nhỏ gặp nó. Bây giờ cô bé đã là sinh viên đại học, tốt nghiệp loại giỏi đàng hoàng cơ… 1 năm, thời gian cũng thật lâu, nhưng đối với nhỏ thì chỉ mới là hôm qua thôi. Ánh mắt xa xăm của nó ngày ấy cô bé vẫn nhớ như in, vẫn luôn còn ở trong cô bé bầu trời sao ngày đó._ Ừ thì đi.Hổ xăm xăm đi trước, cả lũ lục đục theo sau. Bước vào một quán lớn bên đường, Hổ kéo ghế ngồi xuống thong dong cầm menu kêu 1 dây dài đủ loại kem, mặc cho bên này thằng Nguyên hết hồn len lén móc bóp ra đếm thử tiền._ Ăn hết hông mà kêu nhìêu dữ zậy mày - Phong nói nhỏ với Hổ_ Sao hông, tao ăn hết tiệm còn được nữa là…_ Tội thằng Nguyên chút chứ mày, kêu nhiều quá nó sợ trốn mất tiêu thì ai trả tiền._ Hông sao - Hổ ghé vào tai Phong nói nhỏ - Bữa nay có Ngọc Dung đi nữa thì còn lâu nó mới dám trốn, mày cứ xả láng cho tao._ Ờ… ờ…Phong gật gù, đúng rồi, quên mất tiêu. Vậy là thằng này khoái chí cầm menu gọi thêm một dây còn nhìu hơn cả Hổ nữa. Phía bên này, Nguyên câm nín ngồi nhìn mà… xém khóc. Mèng ơi, tụi này chơi ác quá vậy nè, kêu nhiều vậy thì… cháy mất tiêu túi tiền còn đâu.Mà kẹt nỗi bữa nay Ngọc Dung cũng đi nữa thì “chạy làng” sao được chứ…. Đau răng quá.Nghĩ vậy nhưng Nguyên chẳng biết làm gì hết, chỉ biết trợn mắt ngồi lườm hai thằng khỉ gió kia múc hết ly này tới ly kia mà… xótxa thôi._ Ngon hông.Hổ vừa ăn vừa hỏi._ Ngon - Nhỏ tấm tắc_ Ừ - Trúc cũng gật gù - Kem ở đây ngon ghê.Phong nheo mắt liếc qua Nguyên,_ Ngon hông mày._ Ngon cái…Nguyên từ nãy giờ bưx mình ăn có zô miếng nào đâu, giờ Phong lại quay qua chọc quê làm thằng này nổi khùng, đang tính nói “Ngon cái kon khỉ” tự nhiên nhớ tới Dung đang ngồi kế bên nên đổi giọng ngay._ Ngon... Cái gì cũng ngon ghê.Hổ bắt bài liền._ Zậy kêu tip ăn cho đã ha._ Ờ… ờ… - Nguyên cứng họng - Tao thấy no no rồi.Nhìn mặt thằng Nguyên… mếu mếu sắp khóc tới nơi, Phong thấy tội tội nên đỡ lời._ Thôi, tao cũng no rồi. Đi đâu chơi đi._ Ừ đi đâu chơi đi - Dung a duaNguyên như chụp được phao cứu sinh, hớn hở kêu tính tiền liền. Rồi lật đật kéo Dung đứng dậy đi ra trước. Ngang qua hai thằng bạn, Nguyên nghiến răng cúi xuống gầm gừ._ Chút về tụi mày biết tao.Phong với Hổ nhăn răng cười khì bước theo sau. Ra trước cửa quán, hai thằng cũng đứng xa xa Nguyên ra chút… sợ ăn đòn nguội._ Đi ăn chả ram bắp tip đi - Phong nhăn răngNguyên trợn mắt liếc Phong, thằng này mà đứng gần là ăn 1 đạp gãy giò rồi._ Thui, đi khu vui chơi đi - Trúc đề nghị_ Ừ, đi khu vui chơi đi - Dung a duaZậy là cả lũ quay đầu đi tip._ Mấy người đi vui nghen - Nhỏ chợt lên tiếng - Mình về trước._ Ơ … - Cả bọn ngạc nhiên_ Sao vậy - Hổ nhìn nhỏ - Sao lại về.Nhỏ cười._ Em có chút việc ở nhà._ Thôi mà - Trúc níu tay nhỏ - Đi chút rồi về._ Xin Lỗi, nhưng mờ việc này gấp lắm. Phải về ngay.Nói rồi nhỏ mỉm cười quay lưng bước thật nhanh không để ai kịp níu kéo… Đi lang thang trên đường, cô bé vòng vòng dạo quanh phố.Thật ra thì nhỏ chẳng có việc gì ở nhà cả, chỉ là từ cái ngày đó, cô bé sợ những chổ ấy, những nơi có kỉ niệm về nó._ Đi một mình thôi hả người đẹp.Nhỏ giật mình ngước mắt lên. Rồi cô bé hoảng hồn lùi lại nhìn mấy thằng cô hồn đứng chặn trước mặt. Coi kìa… cả lũ 4 thằng tóc tai chải dựng ngược, mặt mủi ngênh ngang chăm chăm nhìn cô bé._ Tui… Tui đi với bạn tui. Bạn tui đông lắm đó…1 thằng đưa mắt nhìn ra sau lưng cô bé._ Đâu, bạn của pé đâu.Nhỏ đưa mắt nhìn xung quanh… Xui quá, khúc đường này vắng người qua lại quá._ Ờ… ờ… Bạn tui đang đi phía sau đó. Mấy người tránh ra cho tui đi đi, nếu không bạn tui lên thì coi chừng đó.4 thằng cười ha hả._ Sợ quá ha._ Đừng xạo nữa đi pé._ Đi 1 mình chắc buồn lắm hả, đi với bọn anh đi.Một thằng nắm lấy tay nhỏ. Cô bé giật mình kéo tay lại nhưng không được, thằng này cầm chặt lắm._ Thả tay tui ra.Cô bé cố hét thật to, nhưng chẳng có ai can thiệp cả. Xung quanh vắng vẻ, lác đác vài người qua lại, nhưng ai cũng giả bộ làm ngơ bước đi thật nhanh tránh phiền toái với tụi ma cô kia..._ Bốppp…Nhỏ vung tay tát thật mạnh vào mặt cái thằng đang cầm tay mình… Nhưng thằng này vẫn lì lợm không bỏ tay ra._ Ui da… Người đẹp cũng dữ dội quá chứ.Lại 1 thằng xáp tới giữ luôn cánh tay còn lại của cô bé._ Buông tui ra - Cô bé cố gắng vùng vẫy._ Im nào, để tụi anh dẫn pé đi chơi cho đỡ buồn._ Không cần… Buông tay tui ra.Ê… Tự nhiên 1 thằng buông tay nhỏ ra thật. Cả thân hình thằng mất dạy bỗng bay lên cao rồi hạ lưng cái rầm zô góc tường… Phép màu vừa xuất hiện, một “ông thần” từ đâu “hiện” ra và hạ thằng cô hồn trong vòng chưa tới 3 giây. “Ông thần” đội cái nón lưỡi trainghiêng nghiêng che gần hết khuôn mặt, một tay khoác balô, tay còn tại tiếp tục vặn ngược bả vai thằng thứ 2 đang cầm tay nhỏ. Thằng này rú lên đau đớn vội thả tay nhỏ ra._ Rầm…Vừa buông tay nhỏ ra là thằng mất dạy ăn trọn 1 đá thật mạnh bay cái vèo vào thằng kế bên. Cả hai lăn long lóc trên mặt đường rồi đập lưng cái bốp vào cột điện._ Tách…Thằng cuối cùng vừa bật cây dao bấm ra chưa kịp làm gì đã dính nguyên cái balô vào mặt, đang loạng choạng vung dao tứ tung thì cánh tay cầm dao của thằng này lại bị vặn ngược ra sau. Lại một đòn vai nhấc bổng thằng này lên quật mạnh vào tường…. Kết thúc, vỏn vẹn 2 phút, chỉ cần 2 phút là 4 thằng giang hồ ngã ngựa hết.“Ông thần” khẽ đẩy cái nón lưỡi trai lên cao, quay qua mỉm cười với nhỏ._ Không sao chứ._ Ơ…Cô bé lặng người nhìn vị cứu tinh… Cả 1 phút trôi qua mà cô bé vẫn chưa tin vào mắt mình._ Anh…Nhỏ chợt ôm choàng lấy thằng nhok đội nón nghiêng nghiêng đang mỉm cười trước mặt…. Là nó… Đúng là nó rồi… Cô bé bật khóc nức nở, đôi tay ôm thật chặt lấy nó, nhỏ sợ buông tay ra nó sẽ biến mất.Đưa tay vuốt mái tóc cô bé._ Nè… Sao lại khóc._ ………Cô bé không trả lời, xiết chặt đôi tay thêm, khóc to thêm. .5 phút trôi qua…Nó buông balô, khẽ cầm đôi vai nhỏ, hơi đẩy ra._ Thôi mà, nín đi mà.Hai mắt đỏ hoe, cô bé lặng yên nhìn nó. Nó đưa tay lau nhẹ nước mắt trên má cô bé._ Già rồi còn khóc nhè._ Kệ em._ Xấu._ Kệ.Nhỏ nhìn lại thật kĩ gương mặt nó, gương mặt luôn xuất hiện trong những giấc mơ của cô bé suốt thời gian qua.Và bây giờ không phải là mơ nữa, đúng là nó bằng xương bằng thịt rồi.Cô bé nắm tay nó._ Anh đi đâu lâu nay vậy._ Tui đi tùm lum hết, nơi nào cũng qua._ Anh về lâu chưa._ Mới xuống xe thôi. Đang đi về thì… - nó nheo mắt - gặp nhỏ đang tát người ta nên vào “can”._ Hứ - cô bé chun mũi - Tại mấy người đó chứ bộ.Nó quay qua nhìn mấy thằng kia… Mất tiêu rồi, cả lũ hông bit trốn hết từ lúc nào nữa.Khoác balô lên vai._ Thôi, đi ăn gì đi, đói quá hà.¬_ Ừ, đi đâu cũng được.Nhỏ cười thật tươi, bây giờ cô bé đang vui lắm cơ. Trong người cứ lâng lâng thế nào ấy. Vòng tay ôm cánh tay nó bước đi._ Ấy, bỏ ra y - nó kéo tay lại - người ta nhìn quá trời kìa._ Kệ._ Thấy kì kì sao á._ Ồn quá - nhỏ nhất định không buông tayNó đành để vậy luôn, thôi thì kệ vậy.Vào quán chỉ có một mình nó ăn, còn nhỏ thì cứ chăm chăm ngồi nhìn. Ngước mắt lên thấy nhỏ cứ nhìn woài, nó quê quê._ Ăn y, nhìn gì ghê vậy._ Thik nhìn._ Nhìn zậy ai mà dám ăn._ Sao đâu._ Kì kì chứ sao, khó nuốt thấy mồ._ Nhiều chuyện - nhỏ lườm nó - Ăn tiếp đi.Hứ… Chưa gì đã giở cái thói hung dữ lại rồi. Nó bưx mình cuí xuống ăn tip, nhìn đi, nhìn cho sưng kon mắt luôn đi.No bụng, nó buông đũa móc bóp tính tiền._ Chết em.Lục tung túi quần túi áo lên, nó hốt hoảng, cái bóp đâu mất tiêu rồi. Lục lại trong balô cũng không có. Thôi rồi… Chắc lúc nãy oánh nhau bị rớt rồi.Nhỏ đưa mắt nhìn nó._ Sao vậy, rớt tiền hả._ Ừ - nó gãi gãi đầu - nhỏ cho tui mượn đi._ Em cũng không mang tiền theo.Tiêu rồi… Liếc mắt ra cửa, nó nhăn mặt. 2 – 3 thằng bồi to kon đang đứng ở đó tán dóc đủ thứ, kiểu này làm sao mà dzọt được chứ.Nhìn qua cửa sổ… cao quá đi, nó thì còn nhảy qua được chứ nhỏ thì chỉ có nước…. bắc thang thôi._ Giờ sao - cô bé lo lắng nhìn nó_ Nhỏ ở lại rửa chén chứ sao - nó cười méo xẹo_ Thui nghen, hem giỡn đó.Sao đây chaj`, nó lung túng nhìn xung quanh… Chợt thấy có kon dán bò dưới bàn. Nó mừng rỡ đạp cái bẹp, dòm qua dòm lại hông thấyai để ý. Nó cầm kon gián bỏ vào dĩa đồ ăn trên bàn, lấy đôi đũa trộn qua trộn lại. Rồi…_ Á.. á….Nó hét thật to. Tiểu nhị lật đật chạy tới._ Chuyện gì vậy anh.Tay nó run run chỉ vào kon gián trong dĩa đồ ăn._ Ông chủ đâu, gọi ông chủ ra đây nhanh lên.Chủ quán đang ngồi bên quầy tính tiền, nghe vậy vội vả chạy ra._ Cô cậu có chuyện gì vậy.1 tay chỉ vào dĩa đồ ăn, 1 tay nó bụm miệng như sắp nôn tới nơi vậy._ Mấy ông làm ăn vậy đó hả._ Ơ… ơ…. - ông chủ quán hốt hoảng_ Tui sẽ cho ông biết tay, dám “đầu độc” tui hả.Mặt ông chủ quán nhìn bắt tội._ Xin lỗi… xin lỗi cô cậu._ Lỗi phải gì - nó chỉ sang nhỏ - nói cho ông biết, ba của bạn tui là…là… “chánh thanh tra thành phố” đó. Quán của ông sẽ phải đóng cửa vì “mất vệ sinh”.Nhỏ tròn mắt nhìn nó._ Ơ… Ba em hả… Ba em là… - thấy nó nháy mắt, cô bé cũng đổi tông xạo xạo - Ờ…ờ… Ba tui dữ lắm đó nghen. Tui mà méc lại là ba tui… bắt ông đem… bỏ tù liền.Nó típ chiêu._ Bắt bồi thường nữa.Nhỏ cũng nổi máu._ Oánh cho 1 trận nữa.Cứ như vậy, nó với nhỏ kẻ tung người hứng. Còn ông chủ thì lùng bùng cả lỗ tai… Mèng ơi, tụi đầu bếp làm ăn dơ dáy tè, lại gặp ngay kon của chánh thanh nữa chứ._ Xin lỗi… xin lỗi cô cậu… Xin đừng méc lại với “sếp lớn” . Tui sẽ bồi thường mà.Nhìn cái mặt “bờm bờm” của ông chủ nó khoái chí lắm, nhưng không dám cười._ Không cần. Sẽ không bao giờ tôi đến đây nữa đâu.Nói rồi nó đứng dậy kéo tay nhỏ đi thật nhanh, bỏ mặc phía sau ông chủ quán hốt hoảng trông theo…… Đến lúc hai đứa đi thật xa mới dám đứng lại ôm bụng cười nắc nẻ._ Ha ha, té ra anh cũng “điểu” ghê chứ ha.Nó gãi gãi đầu._ Hì… Thì bất đắc dĩ thui mờ._ Máu gian thì có._ Hứ. Nhỏ cũng hù ổng ghê lắm chứ bộ.Cô bé cười toe._ Thì bắt chước anh thui mờ._ Cũng gian gian nơi chứ nói gì.Hì…Cô bé cười cười ngó lơ… Thì cũng tại túng quá thui mờ.Nó về tới nhà thì trời cũng sâm sẩm tối đến nơi, có cả nhỏ nữa, cô bé nhất định đòi đi theo cho bằng được. Sợ rằng nếu để nó đi 1 mình nó sẽ lại đi luôn không bao giờ về nữa.Nó cười cười đẩy cửa bước vào trong nhà._ “Người về từ giấc chiêm bao” nè._ Bốpp…._ Ui chu choa… chết em….Vừa đặt chân vào nhà là nó ăn liền 1 cây chổi zô đầu ngã chèo queo ra đất. Thằng Nguyên mặt mũi hầm hầm hai tay cầm cái chổi, gầm gừ._ 1 thằng, còn thằng nữa đâu._ Thằng nào chứ…Nó xoa xoa đầu lui cui đứng dậy, nhỏ cũng vừa bước vào trong. Nguyên giật mình nhìn nhỏ rồi quay qua nhìn nó. Đưa tay dụi dụi mắt, Nguyên như không tin vào mắt mình nữa._ Ơ…. Mày… mày đó hả… Phải mày không vậy…._ Tao chứ ai. Làm gì “đợp” tao 1 cái đau quá trời zậy mày.Nguyên thả cây chổi xuống đất gãi gãi đầu._ Tao tưởng thằng Hổ với thằng Phong về… Mà mày đi đâu lâu nay mà không nói tụi tao tiếng nào vậy._ Tao đi lang thang đây đó khắp nơi hết - đặt balô xuống bàn, nó nhìn Nguyên - Mà có chuyện gì mà mày tính xử hai thằng kia ghê vậy._ Hồi nãy tụi nó… tụi nó….Liếc qua thấy có nhỏ đứng đó Nguyên im bặt, chẳng lẽ nói hồi nãy tụi nó hại tao cháy túi giờ tao oánh trả thù thì quê quá…. Nghĩvậy nên Nguyên đánh trống… lủng._ Ờ thôi nữa… Mà bữa nay phải làm 1 bữa ăn mừng mới được.Nói rồi Nguyên co giò chạy ra cửa, đúng lúc đụng ngay Phong và Hổ vừa về._ A…_ A….Hai thằng đứng chết trân khi thấy nó trong nhà, Phong mở thật to mắt nhìn cho kĩ, Hổ thì chạy lại gần để xem._ Đúng nó rồi mày ơi - Hổ nói lớnPhong lật đật chạy đến._ Đi đâu lâu nay vậy mày._ Hì - nó cười cười - tao đi khắp nơi hết.Hổ thụi nó cái đùng zô bụng._ Đi mà không nói tiếng nào nè, làm tụi tao lo muốn chết.Nó nhăn mặt xoa xoa bụng, nhỏ thấy… “xót của” quá vội kéo nó ra._ Thui mờ, ảnh mới bị anh Nguyên uýnh rồi.Nó nhăn răng cười khì._ Ừ, tao mới lãnh đạn giùm tụi bây đó._ Kệ mày - Phong cười cười - để chút xử sau. Giờ phải đi làm 1 chầu mới được.Nói rồi Phong kéo tay nó xăm xăm ra cửa, phía sau Hổ, Nguyên, nhỏ lục đục đi theo.Cả lũ đáp cánh tại quán nhậu bên đường, nhỏ ngồi hút cam tươi mà lo lắng nhìn nó, ba thằng kia cứ thi nhau “hò zô” ép nó hết ly này đến ly khác, nó sắp xỉn tới nơi…. Chừng thấy bắt đầu say lạng quạng, cô bé kéo tay nó._ Đưa em về._ Ừ… ừ… Tụi bây đợi tao chút nghe.Nó tê tê đứng dậy._ Đi được hông mày - Hổ gọi với ra_ Ngon lành.Nó quay đầu lại nhăn răng cười 1 cái rồi đưa cô bé ra ngoài.Đứng trước cửa quán._ Nhỏ về sớm vậy._ Em đâu có về - nhỏ chăm chăm nhìn nó - Sao anh uống nhiều quá vậy, em giả bộ ra đây để anh khỏi uống nữa đó_ Uhm… - nó gật gù - …có sao đâu mờ._ Sao trăng gì, em không về đâu, anh cũng về nghỉ đi nha._ Huynh đệ lâu lâu gặp lại mờ._ Kệ - nhỏ lắc lắc tay nó - Anh về đi._ Uhm….. Đưa nhỏ về rồi tui về.Cô bé lắc đầu._ Hem, em hông về đâu… Em sợ lắm._ Sợ gì - nó ngạc nhiên.Nhỏ nắm chặt tay nó hơn._ Em sợ về rồi mai sẽ không gặp anh nữa.Nó bật cười._ Hem sao đâu mờ, tui về rồi còn đi đâu nữa._ Hem, em sợ lắm._ Thui mờ - nó cười thật tươi - Sẽ không đi đâu nữa đâu.Cô bé nhìn nó thật lâu._ Mai anh phải đến nhà em sớm để trình diện nghe._ Ừ…_ Thật nghen._ Thật…_ Hứa đi._ Hứa._ Uhm… - nhỏ mỉm cười nhìn nó - Rồi, anh vào đi._ Đưa nhỏ về đã chứ._ Hem cần đâu.Nói rồi ngoắc chiếc taxi gần đó… Mở cửa bước vào, cô bé quay lại nhìn nó._ Nhớ nghen._ Ừ…Nó đi tới, đang tính đóng cửa xe lại cho nhỏ thì bất ngờ cô bé cầm áo kéo nó sát vào, nhỏ nhắm mắt hôn thật lâu lên môi nó rồi đẩy nó ra đóng cửa lại ngay.Xe lăn bánh, nó nhìn theo lúc lâu rồi cười cười 1 mình, quay lưng bước trở lại quán.Sáng ngày mai.Nhỏ dậy thật sớm, cô bé vừa chạy ra mở cổng đã gặp ngay nó đang đứng dựa lưng ở ngoài._ Dậy sớm vậy nhỏ - nó quay qua cười với nhỏ một cái thật tươiĐến lúc này nhỏ mới thật sự tin rằng nó đã trở về._ Anh đến lâu chưa - Cô bé mỉm cười._ Mới tới hà._ Zô nhà y.Bước theo cô bé vào nhà, nó đưa mắt khắp lượt xung quanh. Thay đổi nhiều quá, hình như đơn giản hơn thì phải. Cái bể giữa nhà nuôi kon cá Ngân Long khổng lồ đâu mất tiêu rồi, thay vào đó là chiếc tủ kính trưng toàn cầu tuyết và hộp nhạc._ “Sếp bự” đâu rồi nhỏ - nó nhìn lên lầu_ Ba mẹ em đi nước ngoài lâu nay rồi_ Nhỏ ở một mình thui hả - nó tròn mắt_ Có mấy cô giúp việc nữa, Lâu lâu Dung với Trúc cũng qua ở lại mấy ngày.Nhỏ đi lên lầu, nó lại đưa mắt khắp xung quanh. Chaj`… nhỏ làm “trùm” cái nhà to cỡ này thì thích thiệt, muốn sao cũng được._ Đưa em đi học y.Cô bé thay đồ xong đang đi xuống._ Xe thồ 10 ngàn - nó cười toe_ Xííí…Nhỏ lườm nó 1 cái sắc lẻm rồi ngúng nguẩy đi ra xe.Lái xe đưa nhỏ đi ăn sáng xong nó chở nhỏ đến trường đại học. To ghê…, nó tấm tắc, đại học có khác…_ Ở đây hem được đi đâu nghe chưa - nhỏ vừa đi vào lớp vừa quay lại nhắc nó_ Bit rồi. Làm như tù á - nó càm ràm_ Hì… - nhỏ cười toe - Ai biểu…_ Biểu gì._ Hem… - cô bé cười khì rồi vào lớpCòn lại 1 mình, chẳng biết làm gì nó lang thang khắp sân trường. Trường gì mờ to quá chừng, đi mỏi chân hết sức. Lòng vòng 1 hồinó đến khu thể thao của trường, lạc vào sân bóng, thấy có mười mấy đứa đang quần nhau giành giựt trái banh. Ngồi xem hồi lâu nóngứa ngáy tay chân quá xá, tính xin vào đá chút cho đỡ buồn, nhưng chần chừ 1 lúc lại thôi. Tụi kia nhìn…. trâu bò quá, chắc cũng phải là sinh viên năm 3 năm 4 chứ hông ít, thằng nào thằng nấy to như kon trâu vậy, cày banh cứ huỳnh huỵch nhìn bắt ghê. Zô đá lỡ xui xui thằng nào “búa” giò cho 1 cái chắc lọi cẳng quá…. Nghĩ vậy nên nó tiếc rẻ đứng lên, thui kệ… “an toàn là bạn, xui xẻo gãy giò” thì tiêu.Lại lang thang chổ khác, nó đi ngang qua sân bóng rổ của trường, nấn ná đứng xem chút xíu nó lại bỏ đi, món này hem bit chơi, hông ham… Lần này ngang qua 1 căn phòng nhạc dập ầm ầm, nó ghé mắt liếc qua cửa sổ xem thử. Một bầy kon gái đang nhảy nhót dợt tậpvăn nghệ chi đó… “gứm”, nó lè lưỡi bỏ đi, múa may gì như… trúng phong á, hay ho gì.Lại đi tiếp, lần này nó vào tới phòng võ của trường. Ờ, cái này thì còn coi được, mà trường này cũng “màu mè” ghê chứ. Ngồi xuống hàng ghế bên ngoài, nó đưa mắt nhìn vào sàn tập. Ở giữa phòng, bốn thằng cỡ năm 2 năm 3 gì đó đang đấu từng đôi với nhau, nhìn1 hồi nó ngứa mắt quá hét hò chỉ chỏ tùm lum._ Bên trái kìa, né đi…_ Mèng ơi, cúi thấp xuống._ Rồi… Phản đòn đi chớ._ Dở quá, di chuyển nhanh lên._ Dỏm quá.Tụi kia nghe nó lên giọng 1 hồi thì nổi xung lên, cả đám bưx bội quay qua phía nó, hông thèm đấu nữa._ Thằng kia, mày ở đâu zô mà ồn ào quá vậy._ Biết gì mà chê bai tùm lum hết vậy._ Ngon thì lên đây đấu 1 trận coi.Nó bẻ mặt quê quê._ Ơ… Tui hem học võ._ Zậy sao ồn ào quá vậy hả._ Ơ… tui… - nó gãi gãi đầu - tui nói chơi cho zui thui mờ._ Nói chơi gì mà toàn dạy đời chê bai không vậy - 1 thằng nổi quạu - Lên đây đấu 1 trận coi.Nó chần chừ._ Tui hem có học võ. Toàn xài… võ rừng hem à._ Mặc kệ, võ gì kệ mày. Lên đây để tao cho mày biết tay.Lúc này cả lũ mười mấy đứa đang khởi động xung quanh cũng bu lại… “ăn hôi”._ Ừ, lên đi._ Chỉ chỏ tùm lum zậy thì ngon lên đi._ Chắc được cái miệng thôi chứ gì._ Nó sợ rồi.Nghe tụi kia khích tướng 1 hồi nó cũng nóng mặt._ Lên thì lên.Bưx mình cởi áo ra, xắn quần lên ngang gối, nó xăm xăm lên sàn._ Rồi… - nó hất hàm - Đứa nào thik thì lên đây.Thằng khi nãy bị nó chê bước lên trước tiên._ Để tao cho mày biết tay.Nói rồi thằng này nhảy đến chụp cổ áo nó tính vào đòn quật… Đâu được… thằng kia chưa kịp ra đòn đã thấy cả người bị nhấc tung lên không rồi bay cái vèo xuống sàn. Nó vừa chơi đúng y chang cái đòn mà thằng kia tính hạ nó._ Rồi… - nó liếc xung quanh - … Ai nữa.Cả đám chưng hửng nhìn nhau… sao mà nhanh quá vậy nè, mới có mấy giây mà nó đã hạ đo ván thằng kia rồi._ Để tao.1 thằng bự kon tiến lên. Thằng này rút kinh nghiệm không đứng sát nó nữa mà đi vòng tròn xung quanh lựa thế… Bất ngờ thằng này tung 1 cú đá ngang mặt nó… Cúi xuống né đòn, nó xoay người gạt chân đối thủ cái cụp thật nhanh, ngay lập tức thằng này ngã oạch xài lai trên sàn._ Còn ai không - nó đưa mắt khắp xung quanh_ Tao - lại 1 thằng tiến tớiThằng này coi bộ nhanh nhẹn lắm cơ, cứ xoay vòng vòng liên tục, nhưng toàn nhá đòn thôi. Hồi lâu không thấy thằng kia tấn công nó đâm bưx mình, ra đòn trước. Xoay người thật nhanh, nó tung chân đá ngược vào đối thủ. Thằng này né được, thừa thế lao vào chụpáo nó tính quật xuống… Nghe cái rầm, thằng kia nằm chèo queo trên sàn, thì ra lúc nãy nó cố tình cho thằng kia chụp áo rồi mới nhân dịp xoay người thêm vòng nữa quăng mạnh đối thủ xuống sàn._ Mày… mày… - tụi kia lắp bắp_ Nó tới đây quậy đó, lên hết đi tụi mày - 1 thằng la lớnVậy là cả lũ hò nhau nhảy zô, nó cũng khùng lên._ Ỷ đông hả.Đạp cái rầm thằng đầu tiên, nó lại xoay người quăng luôn thằng phía sau. Bọn kia cũng không hiền, đá, đấm tứ tung cả lên… Phòng tập nhốn nháo lộn xộn khắp nơi. Bên kia bốn năm thằng đo đất, bên này nó cũng bầm dập tới nơi._ Chuyện gì đó.Tiếng 1 người đàn ông quát lớn. Đám đánh lộn dừng lại nhìn qua._ Chào thầy._ Chào thầy.Chết em, nó hết hồn, thầy hả… cha này chắc là võ sư của trường rồi. Chơi cả lũ này đã muốn phờ râu tới nơi, giờ thêm “ông kẹ” võsư nữa chắc… ca “khúc biệt ly” luôn quá. Không được, phải….Ông thầy dạy võ đưa mắt nhìn lũ học trò._ Chuyện gì vậy hả._ Dạ có 1 thằng tới đây quậy đó thầy._ Đâu._ Nó nè…Cả lũ quay đầu lại._ Ơ…._ Ủa….Chẳng có thằng nào cả, không biết nó vừa “hô biến” lúc nào nữa, trên sàn chỉ còn lại vài thằng đệ tử nhà võ ngồi xoa tay, xoa chân nhăn nhó rên rỉ.Ra đến sân trường, nó khoác áo vào, vừa đi vừa xoa xoa mấy chổ bầm tím… Khỉ thiệt, tự nhiên bị mấy cái thằng ba trời này lôi lênsàn, đã vậy còn hò nhau chơi tập thể nữa chứ. Không trốn kịp là bị cha nội võ sư với tụi nó hội đồng bầm dập rồi… Bưx quá, cái tụi này chơi không đẹp tí gì hết, rêm mình quá đi.Lếch thếch mò vào phòng y tế, nó bị mấy đứa chữ thập đỏ dán cho vài cái băng vào mặt. Đang xoa xoa vết bầm, đứng lên chưa kịp cám ơn đã thấy ngay cả bầy “oan gia” hồi nãy dìu dắt nhau đi vào._ A… thằng đó kìa tụi bây - 1 thằng hét lớn khi thấy nóCả bọn quẳng luôn mấy thằng thương binh qua 1 bên, hè nhau xông vào tóm nó. Nó hoảng hồn chạy ngược vào phòng y tế phóng cái vèoqua cửa sổ._ Choeng…_ Á… Á…Thằng kia làm bể cái chậu hoa của thầy hiệu trưởng kìa.Mấy thằng đang tưới cây la toáng cả lên khi thấy nó từ đâu nhảy ra làm đổ luôn cái chậu bông mà ông hiệu trưởng thích nhất._ Bắt nó lại đem lên văn phòng.Vậy là thêm bảy tám đứa nữa cũng lật đật quăng thùng tưới rượt theo nó. Nó phát hoảng, co giò chạy thiệt lẹ… Ngang qua khu hội trường đang sắp xếp chuẩn bị văn nghệ, nó luýnh quýnh thế nào lại làm đổ luôn cái thang có 1 thằng đang trèo lên treo dây._ Oạch…Thằng kia té xài lai xuống đất. Dây dợ, băng rôn gì đứt tứ tung cả lên, hội trường bỗng chốc nhốn nháo khắp nơi.Nhỏ tan học ra, đang loanh quoanh ngoài cổng tìm nó, bỗng nghe phía sau ồn ào. Cô bé vừa quay lại thì hết hồn thấy nó từ trong sân hộc tốc chạy ra, kéo theo phía sau nguyên một đại đội hè nhau rượt tới. Thằng nào thằng nấy mặt mũi đỏ bừng, hầm hầm ráng bắtcho bằng được cái thằng phá phách…Ngang qua nhỏ. Nó nói trong hơi thở._ Về trước đi.Rồi lại vắt giò lên cổ chạy vụt ra cổng trường. Phía sau, cả mấy chục thằng gầm gè đuổi theo._ Bắt lấy nó._ Uýnh gãy giò nó đi tụi bây._ Lôi về… “chặt đầu”._ Treo cổ nó lên.Nó hết vía… Mẹ ơi, chết con rồi… Chẳng còn biết trời đất gì nữa, nó chạy tóe khói hết tốc lực băng qua đường, tụi kia không buông tha, quyết đuổi cho tới kì cùng. Băng vào 1 kon hẻm gần đó, tụi kia mất dấu nó. Cả bọn hậm hực la mắng um sùm cả lên._ Cái thằng đó. Tao mà bắt được thì tao vặn họng._ Nhổ sạch răng nó ra mới hả._ Cột đầu nó zô xe tải lôi đi._ Đem bắn bỏ luôn.Nó đang đu trên cây xà ngang trên đầu bọn kia mà hết hồn hết vía nín thở im re… Sợ quá… Tụi nó mà bắt được thì tiêu… “bước theo chân Bác” liền.Chờ cho lũ kia đi hết nó mới dám leo xuống ngồi thở hồng hộc. May quá… xém nữa là thành… người trong quá khứ rồi. Cái bọn này… man rợ quá đi.1h chiều, nó lủi thủi về tới nhà nhỏ. Vừa thấy nó bước vào cửa là cô bé chạy ra ngay._ Anh làm gì mặt mũi dán băng tùm lum hết trơn vậy, còn bị mấy người kia rượt chạy quá trời nữa chứ.Thả người cái phịch xuống ghế, nó tặc lưỡi._ Hông biết bữa nay ngày gì mà xui quá chừng. Mệt quá hà._ Nhưng mà sao vậy.Cầm ly nước nhỏ vừa đưa, nó nốc cái ực cạn sạch._ Có biết gì đâu… Tự nhiên đi lòng vòng tham quan chơi, ai dè xui xẻo bị tụi nó hè nhau đòi… treo cổ, chặt đầu. May mà chạy kịp.Nhỏ lom lom nhìn nó… Hông dám tự nhiên đâu, đi chọc người ta thì có. Nhìn mặt là biết số nhà rồi… Nghĩ vậy nhưng cô bé vẫn tội tội, suýt xoa nắn nắn mấy chổ bầm trên mặt nó._ Ăn uống gì chưa._ Rồi - nó xoa bụng - mới làm tô mì gõ._ Zậy ngồi nghỉ chút đi rồi đưa em đi học._ Gì…. - nó há hốc miệng - Lên trường tip hả._ Ừ.Cô bé gật đầu cái rụp làm nó thấy…… đau răng quá. Mèng ơi, lên đó nữa hả chaj`, xui xui bị chụp thì chắc… mắt nâu mà mỏ nước màuquá.Nghĩ tới nghĩ lui 1 hồi nó cũng chẳng kiếm được kế gì để trốn hết. Đành phải “chơi liều” chở nhỏ lên trường luôn vậy. Sau khi côbé vào lớp, nó nhìn quanh quất xung quanh rồi len lén mò ra quán càfê ngoài trường. Nhưng vừa tới cổng đã thấy có mấy thằng “cốnhân” đang đi vào…. Hoảng hồn, nó kéo cái nón xuống che gần hết khuôn mặt rồi giả bộ đút tay vô túi huýt sáo quay đầu đi vào trong lại.Cái nón lưỡi trai lụp xụp che hết mặt mũi làm nó cũng chẳng thấy đường xá chi hết, nhưng không dám đẩy lên, cứ bước đại tới trước rồi đến đâu thì đến. Đi một hồi nó lạc vào vườn trường, không còn nghe thấy tiếng người ồn ào nữa, nó đẩy cái nón lên. Ờ… ở đây vắng vẻ vậy được đó, khỏi sợ gì hết, tiện thể làm 1 giấc luôn là đúng bài. Đang lui cui tìm chổ nào mát mẻ thì…_ A… Anh…Nó giật mình quay đầu lại._ Ơ… Trang hả.Đúng là Trang rồi, Trang đang cầm quyển vở ngồi dưới gốc cây tùng, vừa thấy nó nên vội đứng dậy chạy đến._ Anh đi đâu lâu nay vậy.Nó cười cười._ Tui đi đây đó tùm lum hết._ Anh về khi nào vậy - Trang nhìn khắp lượt từ đầu đến chân nó_ Mới về hà._ Anh khỏe hông. Ờ mà…. - Trang ngập ngừng - Mà… cái…cái…Trang không nói hết câu, chỉ đưa tay chỉ chỉ vào người. Nó hiểu ý, cười toe._ Bệnh chứ gì. Tui cũng hem biết sao nữa, lâu lâu thì choáng chút, nhưng mờ qua rồi thì cũng bình thường lại hà.Trang im lặng nhìn nó. Ừ… chắc cũng không đến nỗi nào, nhìn có vẻ vẫn mạnh khỏe mà._ Mà sao anh lại vào đây. Mặt mũi anh sao vậy._ Ờ… ờ… Hồi sáng tui bị té, giờ buồn buồn nên đi dạo vòng vòng chút chơi á mà.Vừa lúc đó thì chuông reng, Trang vội quay qua nó._ Em vào học đã, chút gặp anh sau nghe._ Ờ…._ À… Mà anh cho em số điện thoại đi.Nó nhăn răng cười._ Tui hem có điện thoại.Trang xịu mặt quay đầu hối hả chạy vào lớp. Nó ở lại phía sau quê quê nhìn theo, dỏm quá, thời này rồi mờ hem có được cái điện thoại nữa… Mờ thui, kệ, ngủ 1 giấc đã. Nằm lăn xuống bãi cỏ bên dưới gốc cây tùng già, nó làm 1 giấc thật ngon.Buổi chiều, nó giật mình nghe tiếng chuông reng, lật đật bật người dậy chạy ra đón nhỏ. Cô bé cũng vừa ra đang đứng nơi cổng trường chờ nó…_ Quẹo qua đây đi - nhỏ nói khi nó lái xe ngang qua chợỪ thì quẹo, nó là vệ sĩ mờ, thích thì chiều thui._ Dừng lại đi.Nhỏ bước xuống xe, đi vào cửa hàng điện thoại di động to nhất phố._ Anh lựa đi._ Lựa gì - nó ngơ ngác_ Sao thiếu iốt quá vậy. Thì vào đây lựa điện thoại chứ lựa gì nữa.Nó ngơ ngác._ Mà lựa làm chi.Nhỏ phát ngán nhìn nó._ Lựa cho anh chứ lựa làm chi. Chẳng lẽ em nói anh lựa cho em._ Ơ… - nó gãi gãi đầu - lựa cho tui hở._ Ừ. Nhanh đi.Nó bối rối nhìn khắp xung quanh. Biết gì đâu chaj`, từ nhỏ tới giờ đâu có rành mấy cái thứ này đâu chứ._ Cái này đi - nó chỉ tay vào chiếc “đập đá” 300 ngàn bèo nhất._ Gì - nhỏ tròn mắt nhìn nó - cái này xài làm chi._ Ờ… - nó lại gãi đầu - … thì tui chỉ còn chừng này tiền thui.Nhỏ lườm nó 1 cái thật dài._ Anh còn bi nhiu kệ anh chứ. Giờ em mua tặng anh mờ._ Sao chứ…… Thui nữa… - nó lắc đầu nguầy nguậy - …Tui hem lấy đâu._ Sao hem lấy - nhỏ chăm chăm nhìn nó_ Thì hem lấy chứ sao. Kì lắm._ Kì gì hả._ Thì kì chứ sao._ Mệt ghê - giọng cô bé có vẻ bắt đầu giận - Thì coi như trừ vào lương cũng được._ Nhưng….._ Nhưng nhị gì. Lấy cái này đi.Nhỏ lấy cái noki N96 đưa cho nó. Nó ngập ngừng cầm lên xoay tới xoay lui trên tay. Ừ thì coi như trừ lương cũng được, cầm đại cho rồi, mất công giận thì mệt lắm.Ra đến xe, nó lơ ngơ cầm điện thoại xoay xoay. Rồi tự nhiên nó la hoảng._ Ê nè, cái này hư rồi._ Đâu, hư sao - nhỏ quay qua ngay_ Thì cái màn hình nó đen thui nè. Tui thấy của người ta có đèn xanh xanh đỏ đỏ đẹp lắm mờ.Cô bé lắc đầu nhìn nó._ Mệt ghê, chán anh thiệt. Đã lắp sim bật nguồn đâu. Đưa đây…Nhỏ giật lấy cái di động lắp lắp bấm bấm 1 hồi rồi đưa nó._ Rồi đó, anh lúa quá đi.Nó nhe răng cười khì._ Hì… Ừ thì lúa. Nhỏ bày cho tui một chút đi.Nói một chút chứ thật ra tới mười mấy chút lận, cô bé phải mất hơn tiếng đồng hồ nó mới biết xài sơ sơ._ Thôi… Anh về tự coi thêm đi - nhỏ phát chán khi thấy nó “chẳng biết chút xíu gì về điện” hết - Bày anh chút nữa chắc em khùng lên luôn quá._ Ờ… ờ….Nó gật gù mà mắt vẫn không rời khỏi cái điện thoại, lần đầu tiên thành… “người sành điệu” nó khoái lắm, cứ mò mò bấm tới bấm luihoài.Về tới nhà, vừa bước vào cửa thấy 3 thằng bạn đang ngồi uống càfê đánh cờ. Nó rút cái di động ra khoe ngay._ Ê tụi bây, tao mới có cái “alô không dây” nè.Nói rồi nó cầm cái điện thoại bấm bấm mở nhạc ra vẻ sành điệu lắm._ Sao… Thấy ngon lành hem hả._ Xììì… Có khỉ gì đâu.3 thằng liếc mắt dòm qua 1 cái rồi quay lại đánh cờ tip. Nó mất hứng._ Ê… Tụi mày hông muốn… rờ 1 miếng hả.Phong trề môi._ Tụi tao thèm vào…Phong vừa dứt lời là rút cái O2 ra bỏ lên bàn ngay, Hổ, Nguyên cũng móc ra 2 cái “không dây” thiệt xịn bỏ lên._ Ơ….Nó há mỏ nhìn tụi bạn. Mèng ơi… Tụi này “lên đời” hồi nào vậy cà. Mấy cái của tụi nó còn… bự hơn của mình nữa, nhìn…wòanh tráng quá xá trời luôn.Nó lé mắt dòm tụi bạn_ Tụi mày… chôm ở đâu vậy._ Hàng còn bảo hành nghe kon - Nguyên hếch mặt - Hơn chục chai 1 cái đó.Hổ cũng lên giọng._ Người “làm ăn lớn” là zậy đó. Ai như mấy thằng hai lúa mà bày đặt đi khoe.Nó quê quê quá chừng._ Kệ tao mày.Nói rồi nó đi 1 mạch ra sau. 3 thằng khoái chí cười um cả lên, nó càng quê tợn… Hứ… cái tụi này, chút chờ bọn nó ngủ xách mấy cái alô ra… bán chai bao phứt cho bỏ ghét.Tối đó nó hông thèm ra uống càfê với mấy thằng bạn mà chui tọt vào giường ngủ sớm. Bưx mình quá, mai phải kiếm tiền ra mua nguyên một bịch điện thoại về… chọi cho bọn nó u đầu cho biết.Đang nằm hậm hực thì chuông điện thoại reng, nó cầm lên xem, “Ngủ chưa”… À, tin nhắn của nhỏ, để trả lời coi… Nghĩ thì nghĩ vậy thui chứ hồi chiều nhỏ bày bấm cái gì giờ nó quên mất tiêu rồi, táy máy 1 hồi nó vẫn chẳng trả lời được khỉ khô gì hết. Bưx quá gọi luôn._ A nhô, nhỏ hả, chưa ngủ.Bên kia tiếng cô bé trả lời._ Ờ, sao hem nhắn tin._ Bấm sao quên mất tiêu rồi._ Trời - cô bé tặc lưỡi - Sao anh dõm zậy. Để mai em bày lại cho._ Ờ, cũng được… Mà nhỏ đang làm gì á._ Chuẩn bị ngủ. Anh chưa ngủ hở._ Ừ, cũng sắp ngủ rồi… Mà nè…._ Sao anh._ Mai đổi cho tui cái điện thoại xịn nhất nghen, trừ lương mấy tháng cũng được._ Sao vậy, cái kia bị gì hở._ Hem. Nhưng mà tụi thằng Nguyên có mấy cái bự bự nhìn ngon cơm lắm. Tụi nó chọc quê tui._ Hì, kệ đi. Giận chi cho mau già. Lớn rồi, chấp chi._ Nhưng mờ thằng Hổ nó lớn hơn chứ. Nó 1 mét 8 lận, cao hơn tui 1 khúc luôn._ Hì, anh kon nít quá đi. Thui mờ, ngủ đi mờ._ Nhưng…Nhỏ đổi giọng ngọt hết sức._ Thui mờ, ngủ đi mòa.Nó hơi nguôi nguôi._ Ừ thì ngủ. Nhỏ ngủ trước y._ Uhm. Anh cúp y._ Nhỏ cúp trước y._ Anh cúp trước._ Nhỏ._ Anh.Cứ vậy, hai đứa cứ như… hai đứa khùng, dùng dằng hoài. Chẳng ai chịu cúp trước hết._ Thui nè - nhỏ bưx mình - Đếm 1 tới 3 cúp chung 1 lúc nghen._ Ừ, đếm đi._ 1…2…3._ Tút… tút…Cô bé còn cầm máy mà nó cúp rồi. Làm thiệt hả, bờm tè… nói zậy mà cúp thiệt hả, tính tình gì thiệt thà quá zậy. Nhỏ bưx bưx cất máy đi ngủ luôn.Sáng ngày mai._ Nè, đi đổi điện thoại đi - nó nói khi vừa gặp nhỏ trước cổng.Cô bé nhăn mặt nhìn nó._ Rồi, mệt anh ghê, biết xài gì đâu mà màu mè quá._ Kệ, lên xe đi tui chở đi.Nhỏ lè lưỡi leo lên xe…. Thiệt tình, lớn rồi mà còn….Dừng lại nơi cửa tiệm to nhất phố, lần này nó xăm xăm bước zô trước._ Lấy tui cái bự nhất đi ông chủ.Nó nói khi đứng trước mặt ông chủ quán. Ông chủ ngơ ngác nhìn nó._ Cái bự hả. Cậu thích bự cỡ nào._ Cái bự nhất á.Ông chủ suy nghĩ 1 hồi rồi lấy cái…. điện thoại bàn đặt lên trên. Nhỏ mới bước vào thấy vậy bụm miệng cuời khúc khích. Nó nhăn mặt._ Hem phải cái này. Cái “alô không dây” á._ À… ờ…. - Ông chủ gật gù - …Nhưng mà cậu thích hiệu gì._ Gì cũng được.Nhỏ cười cười chỉ tay vào cái điện thoại Trung Quốc to to gần đó._ Cái này đi. Đây là cái mới ra xịn nhất đó._ Đâu phải, cái đó…..Ông chủ đang tính nói gì tự nhiên im bặt, cô bé vừa nháy mắt với ổng. Nó hông thấy zụ đó nên ngu ngu hỏi ông chủ._ Phải hem, ngon nhất đó hả._ Ờ… ờ… hàng “mô đen” nhất đó.Nó khoái chí._ Zậy lấy tui cái đó đi.Ông chủ vừa tính tiền vừa lắc đầu liếc nó. Cái thằng đầu bò này ở đâu ra vậy ta, đòi cái xịn nhất mà đưa cho cái đồ tàu cũng tin. Chắc thằng này mới bán ruộng dưới quê lên thành phố chơi đây mà.Nó hông biết ông chủ với nhỏ đang ngao ngán nhìn theo. Cầm cái điện thoại trên tay, hí ha hí hửng xoay tới xoay lui. Ờ… chắc là xịn nhất rồi, to quá xá quà xa. Phen này xách về cho tụi kia thèm…. chảy nước miếng chơi.Chở nhỏ đi ăn sáng rồi lên trường. Cô bé vào lớp học, nó bắn xuống căn tin trường uống càfê. Vừa xuống tới nơi bắt gặp Trang đang đi ra. Nó gọi lại khoe của ngay._ Trang…._ Gì vậy anh._ Tui sắm điện thoại rồi nà. Xịn nhất đàng hoàng nghe.Móc cái di động ra, Trang phì cười nhìn nó._ Gì chứ, cái này mà xịn nhất hả._ Ừ, Nhỏ nói cái này mới ra đó._ Hông dám đâu. Cái này là đồ Trung Quốc, 2 triệu là cao nhất chứ xịn cái gì._ Ơ…. - nó ngơ ngác - Sao… sao hồi nãy…._ Hì, anh bị dụ rồi._ Hem… hem phải hàng ngon hả._ Ừ…Nó đứng chết trân. Trời đất… gì nữa đây ta. Nhỏ mà cũng xạo mình hả. Chơi gì kì zậy….Nhìn cái mặt đần ra của nó Trang thấy tội tội._ Thui nữa, máy gì chẳng được. Số anh bi nhiu._ Ờ… ờ… hình như 0919779914._ Uhm, em zô học đã, gọi anh sau nghen._ Ừ…Nó bưx mình ngồi làm 1 hơi hết sạch 4 chai “num pờ oanh”. Quá thể rồi… dám dụ mình hả.Giờ ra chơi. Nhỏ vừa ra khỏi lớp đã gặp ngay nó đứng chờ trước cửa._ Anh đứng đây nãy giờ hả.Nó hông trả lời, hầm hầm liếc nhỏ._ Xạo tui hả. Cái điện thoại này mà xịn khỉ gì. Đồ tàu mà.Cô bé hết hồn. Trời đất… Sao biết hay vậy ta._ Ờ… thì…. thì tại… tại anh chứ bộ._ Sao tại tui._ Tại anh màu mè quá chi. Cái hôm qua của anh là xịn rồi, anh còn đòi đổi nữa, em biết đổi cái nào xịn hơn đâu chứ.Nó bựx bựx._ Vậy sao hem nói, còn đưa tui cái này chi._ Thì tại anh cứ đòi đổi chi._ Nhưng…._ Nhưng gì. Anh hem xài thì quăng đi - Cô bé giận dỗi bỏ đi 1 mạch_ Ơ…Nó ngớ người nhìn theo… Ủa… đáng ra mình giận nhỏ mới đúng chớ, sao giờ tự nhiên cái thành nhỏ giận mình zậy… Sao khó hiểu zậy nè.Nó lật đật chạy theo kéo tay cô bé lại._ Thui mờ, Cái nào cũng được. hem đổi nữa._ ……….._ Tui xài cái này cũng được mà, đừng giận mà._ ……….._ Năn nỉ mà.....Nhỏ ậm ự nhưng trong bụng khoái lắm. Hehe… mới giả bộ chút xíu mà đã dính đòn rồi, ku này dễ dụ quá…. Làm bộ đóng mặt nghiêm, côbé lườm nó._ Hem có ý kiến ý cò gì nữa nghe chưa._ Nghe._ Nói sao nghe vậy nghe chưa._ Ừ._ Chút phải bao em đi ăn nghe hông._ Hông… - nó nhăn mặt - … làm tới quá nghen. “Được voi đòi hai bà Trưng” hả. Tui mới về, còn đang ăn ké thằng Hổ, thằng Phong màtiền đâu bao nhỏ đi ăn chứ.Cô bé cười toe._ Hì, thì em cho mượn._ Hứ… Được cái ăn hiếp người khác thui.Nó bưx mình đi xuống căn tin lại. Xui quá… tự nhiên đổi cái di động xịn thành dõm, đã vậy còn phải mượn tiền dẫn người xạo mình đi ăn nữa chứ…. Kon gái bất công quá….Bà chủ quán trợn mắt dòm nó tu cái ực hết chai nước ngọt. Mới có chút xíu buổi sáng mà nó đã làm hết 7 chai rồi, nước ngọt mà làm như bia á, uống gì mà uống dữ dội quá nè trời.Đang hậm hực thì điện thoại reo._ A nhô._ Em Trang nè. Đi chơi hông._ Hông - nó đang bựx_ Vậy đi ăn đi_ Ừ, đi liền.Nó hí hửng đi ngay, sáng giờ xui quá, may mà giờ có kèo thơm này. Phải ăn thiệt nhiều xả xui mới được._ Vậy anh ra cổng trường đi.Ra đến cổng, thấy Trang đang đứng đợi, nó chạy tới ngay._ Lên xe đi - nó mở cửa cho TrangTrang mỉm cười chưa kịp bước lên thì.._ Á… Thằng hồi hôm kìa tụi bây.Ngay lập tức 1 đám đông quay theo hướng thằng mới chỉ điểm._ Đúng nó rồi. Tóm nó lại._ Nhanh lên coi chừng nó chạy.Nó điếng người. Mèng ơi… đúng thiệt bữa nay ngày gì mà xui quá vậy nè, “trời đánh còn tránh bữa ăn” chứ. Sao cái tụi này không biết điều gì hết trơn vậy. Giờ mà có chạy cũng hem kịp rồi. Nó nổi khùng._ Bữa nay tao hem chơi với tụi mày nha._ Tụi tao mà thèm chơi với mày hả. Bữa nay phải cho mày 1 trận mới được.Nguyên một đám xúm vào bu quanh nó. Nó đang bưx sẵn, giờ còn thêm tụi này phá đám bữa ăn nữa. Máu nóng nổi lên, cởi phăng cái áo._ Thằng nào bãn lãnh bước lên đây.Một thằng sấn tới tung cú đấm, nó nghiêng người né qua 1 bên rồi chụp luôn cánh tay nhấc bổng thằng này lên quăng cái rầm vào tụi kia. Đám đông bắt đầu nhốn nháo lộn xộn. Trang hốt hoảng._ Gì vậy, có chuyện gì vậy._ Không có gì đâu - nó kéo Trang ra sau - Để tui xử tụi này chút coi._ Lên hết luôn đi tụi bây - 1 thằng la lớnNgay lập tức cả đám lao vào, nó xoay vòng vòng như bông vụ trong đám đông, ném bên này, đá bên kia, thằng bay như chim, thằng bònhư rắn… Chỉ 10 phút sau là cả lũ nằm la liệt dưới đất, nó cũng bầm dập đứng dựa vào xe thở hồng hộc._ Lần sau tránh xa tao ra nghe chưa - nó vừa thở vừa đá vào mông 1 thằng nằm gần đó_ Zạ.. zạ… - thằng này lật đật bò dậy kéo mấy thằng kia bỏ chạyTrang chạy lại lo lắng nhìn nó._ Anh có sao hông, có bị gì không._ Hem… hem sao… Đi ăn đi.Nó quay lại chưa kịp mở cửa xe thì._ Hoéttt….Thôi chết… bảo vệ. Dzọt gấp…. Nó phóng cái vù ra khỏi cổng… Mấy ông bảo vệ ra đến nơi thì nó đã hô biến mất tiêu rồi.Lếch thếch đi bộ về nhà, nó bưx bội vừa đi vừa lầm bầm._ Đúng thiệt mà… Ngày nay là ngày gì mà xui xẻo quá đi mất.Co giò sút cái lon bia lăn trên đường cái cốp…_ Ui da…Lon bia vừa bay cái vèo trúng chân một ông khách đang uống càfê gần đó._ Thằng kia đứng lại…Ông khách hùng hổ đứng dậy, nó co giò chạy cái vèo.Nơi sân trường. Nhỏ giật mình nghe Trang kể lại zụ hồi nãy, cô bé lật đật gọi điện cho nó._ Anh đang ở đâu vậy._ Tui đang ở nhà._ Anh có bị gì hem._ Hem bị gì hết._ Thật không._ Thật._ Vậy đi ăn đi._ Ờ đi liền…Đang hí hửng tự nhiên giọng nó rầu rầu._ Mà thôi nữa, tui hem đi đâu, bữa nay tui ở nhà thui, ra đường xui xẻo lắm._ Đi chút thui mà - nhỏ năn nỉ_ Thui. Sáng giờ toàn gặp xui hem à._ Ừ, vậy thui.Cô bé buồn buồn cúp máy. Trang đứng kế bên tò mò._ Sao, hông đi hả._ Ừ._ Vậy mình qua nhà ảnh chơi đi._ Ờ ha….Nhỏ sực nhớ. Vội lấy xe chở Trang sang nhà nó._ Đây hả - Trang ngơ ngác khi nhỏ dừng lại trước nhà nó._ Ừ._ Sao nhỏ xíu tồi tàn zậy._ Thì nhà thuê mờ.Trang im lặng nhìn khắp xung quanh căn nhà 1 lượt rồi bước theo nhỏ vào trong.Nó đang nằm trên giường, lấy gối che mặt. Phong đang lặt rau, Hổ với Nguyên lúi húi nấu ăn._ Xuống dọn cơm mày - Phong liếc lên giường_ Không - nó vẫn úp cái gối trên mặt - Tao đang mệt lắm.Nguyên quay qua._ Mệt cũng xuống dọn. Không thì nhịn._ Nhịn luôn.Nhỏ với Trang phì cười nhìn lũ kon trai hì hục nấu ăn.